Hẹn Ước
Phan_17
Trần Minh Sinh sửng sốt sau đó bật cười: “Cậu nói gì vậy.”
Tống Huy: “Anh Sinh, mắt nhìn người của anh làm sao vậy? Anh không thể ở bên cô ta được, anh có mưu tính gì vậy?”
Trần Minh Sinh không đáp.
Tương Tình thấy không ổn, vội vàng kéo Tống Huy bảo: “Anh nói bậy gì vậy, anh Sinh không phải loại người đó.”
“Anh biết!” Tống Huy lớn tiếng, quay đầu trừng mắt với Trần Minh Sinh: “Những người phụ nữ có điều kiện tốt trên đời này thiếu gì! Chẳng phải cô ta chỉ có chút tiền thôi sao, nhiều nhặn gì chứ…”
Anh ta chỉ Tương Tình rồi nói: “Tiểu Tình… Nhà Tiểu Tình ở vùng nông thôn, trong nhà còn hai em trai, từ nhỏ cô ấy phải vừa chăm sóc gia đình vừa lo học hành. Nhưng cô ấy không thua kém ai, đậu vào trường đại học thành phố, còn lấy học bổng học tiếp nghiên cứu sinh. Cha mẹ cô ấy quả không bằng cha mẹ người phụ nữ có tiền kia, nhưng cô ấy kém Dương Chiêu chỗ nào chứ?”
Tương Tình cắn môi, khóe mắt hơi ửng đỏ, cô kéo Tống Huy bảo: “Anh đừng nói nữa.”
Trần Minh Sinh lấy một điếu thuốc ra châm, thấp giọng: “Cậu tìm tôi là muốn nói những lời này?”
Tống Huy quệt mũi, ngồi thở hổn hễn. Tương Tình vội nói: “Anh Sinh, không phải vậy, thật ra tụi em có chuyện muốn nói với anh.”
Trần Minh Sinh nhìn cô: “Chuyện gì?”
Tương Tình ngập ngừng, lúc trước cô ta không hề phát hiện đôi mắt Trần Minh Sinh đen thăm thẳm.
Cô ta cúi đầu, lấy một xấp giấy trong túi xách ra, ngập ngừng: “Anh Sinh, thật ra em cũng không dám chắc, nhưng mà…” Cô ta đưa xấp giấy cho Trần Minh Sinh, anh đón lấy nhìn chăm chú.
“Đây là gì?”
“Của người phụ nữ anh vừa ý đó!” Tống Huy đột ngột xen vào: “Cô ta là một kẻ biến thái!”
Trần Minh Sinh nhướng mày, Tương Tình vội bảo: “Không, không phải, em… em chỉ vô tình nhìn thấy thôi, anh xem những gì viết trên đó đi.” Cô ta vẫn quan sát sắc mặt Trần Minh Sinh, nhỏ giọng bảo: “Anh Sinh, anh biết trên đời này có một loại người có tâm lý biến thái không, bọn họ chuyên thích những người khuyết tật.”
Trần Minh Sinh nhìn xấp giấy trong tay, Tương Tình ôn tồn: “Nghe nói khi bọn họ gặp người khuyết tật sẽ…” Cô dường như hơi ngượng ngừng, thấp giọng: “… sẽ có ý muốn kia.”
Tống Huy tuyên bố: “Đó chính là đồ biến thái! Anh có biết không, cũng giống như đồng tính luyến ái hay ấu dâm, mẹ nó đều biến thái tất! Ông đây mặc kệ bọn chúng là ai, nếu gặp phải ông đây sẽ bắt hết bọn chúng lại.”
Tương Tình kéo tay Tống Huy khuyên: “Anh nhỏ giọng một chút, người khác nghe được lại nghĩ bàn chúng ta đang nói chuyện bậy bạ.”
Trần Minh Sinh ngậm điếu thuốc, vươn tay lật từng trang từng trang cho đến hết.
Tống Huy bảo: “Anh Sinh, người phụ nữ đó vô duyên vô cớ tìm anh làm gì. Chẳng phải lúc ở sở cảnh sát đòi anh những năm, bảy ngàn đó sao. Sau này biết anh… biết chân anh bất tiện, cô ta lại vội vã tới tìm anh.”
Trần Minh Sinh yên lặng ngồi lật những tờ giấy trên tay.
“Mẹ nó! Cô ta đang đùa anh đấy, cô ta xem chúng ta là đồ ngu muốn chèn ép sao cũng được à… Anh Sinh, anh…” Tống Huy chỉ nói được một nửa, bỗng nhiên bị Tương Tình kéo lại. Anh ta vừa xoay đầu thì thấy Tương Tình đang nhìn phía sau lưng Trần Minh Sinh. Tống Huy nhìn theo lập tức phát hiện Dương Chiêu chỉ đứng cách họ hai cái bàn, cô đang nhìn bọn họ.
Tương Tình vội cười chào: “Chị dâu, sao chị cũng đến vậy…”
Trần Minh Sinh quay đầu lại, bốn mắt chạm nhau.
“Gọi bậy bạ gì đó!” Tống Huy chặn lời Tương Tình, đứng bật dậy trừng trừng nhìn Dương Chiêu, chẳng biết anh ta đang bảo Tương Tình hay là đang nói với Dương Chiêu: “Ai là chị dâu chứ, chúng ta đều là người bình thường hết.”
Tương Tình hơi hoảng sợ.
Tương Tình đang suy đoán Dương Chiêu đã nghe được bao nhiêu, bọn họ nói Dương Chiêu biến thái, nếu cô đến tính sổ với họ thì phải làm sao… Nhưng cô ta ngẫm đi nghĩ lại, xem ra lúc trước cô ta đã đoán đúng rồi, Dương Chiêu quả thật có mục đích riêng.
Những việc cô ta làm là muốn giúp Trần Minh Sinh.
Ở bên ngoài quán vỉa hè chỉ treo một bóng đèn, Dương Chiêu vừa vặn đứng dưới bóng đèn, ánh sáng trắng chói lòa chiếu xuống khuôn mặt khiến cô trông hơi nhợt nhạt.
Dương Chiêu nhìn Trần Minh Sinh, anh ngồi trên chiếc ghế nhựa, dưới ánh đèn bóng dáng anh càng rõ ràng hơn. Cô nhìn đám hải sản bày la liệt trên bàn và vỏ chai rượu chất ngổn ngang…
Và cả Tống Huy, Tương Tình đang ngồi bên cạnh.
Mấy bàn ngồi xung quanh lúc nãy nghe loáng thoáng Tống Huy nói biến thái gì gì đó, bọn họ đều cho rằng có chuyện hay để hóng nên đều chăm chăm nhìn Dương Chiêu.
Đúng vậy, Dương Chiêu nghĩ: ngoại trừ em trai cô, ông chủ của cô thì còn có bọn họ nữa…
Cô luôn sống trong thế giới của riêng mình, thỉnh thoảng cô sẽ cho phép một vài người bước vào thế giới đó. Nhưng bây giờ, có người muốn dùng một phương thức khác xâm nhập vào thế giới của cô, dường như bọn họ cho rằng trong đó tồn tại điều gì lạ lùng và kỳ bí.
Bọn họ ùa tới, tận tay xé toạc thế giới nội tâm của cô, bọn họ mở to mắt, la hét, với gương mặt háo hức tươi cười, bọn họ tìm kiếm thứ họ không biết, thứ gì đó dơ bẩn hoặc những điều bọn họ chưa từng nhìn thấy.
Dương Chiêu rất muốn hỏi, các người đã tìm thấy chưa?
Rất nhiều người nhìn Dương Chiêu, giống như đang chờ khoảnh khắc cô không chịu đựng nổi lên tiếng chửi bới.
Nhưng cuối cùng Dương Chiêu chỉ bật cười.
Trần Minh Sinh chưa từng thấy nụ cười này của cô, thậm chí anh cũng chưa từng gặp dáng vẻ thoải mái thế này của cô, giống như cô đã tìm ra đáp án mong mỏi bấy lâu.
Cô nhìn khắp xung quanh, đèn đường, tấm bạt che, bàn nhựa và cả những người đang chăm chú nhìn cô …
Cuối cùng cô quay lại nhìn vào mắt Trần Minh Sinh.
Ánh mắt Dương Chiêu hơi dịu dàng pha chút ung dung, thậm chí còn hơi ngạo mạn.
Cô nhẹ giọng nói với anh: “Trần Minh Sinh, sở thích kỳ lạ của em là thật, tình cảm cũng là thật, em vốn ngay thẳng như vậy nên chẳng có gì phải giấu diếm.”
Trái tim Trần Minh Sinh bỗng chốc đập điên cuồng trong lồng ngực.
Cách đó không xa, Tiết Miểu đứng dưới bóng đêm, anh ta cúi đầu, khẽ xoay tròn điếu thuốc trong tay. Anh ta nghiêng mặt nhìn Dương Chiêu dưới ánh đèn…
Tất cả mọi người ở đây đều đối đầu với cô, có lẽ trong khoảnh khắc đó người đàn ông kia cũng dao động, không quả quyết. Nhưng cô vẫn thành thật nói thẳng với anh ta tình cảm của mình, dù rằng cô sẽ gặp càng nhiều khó khăn hơn nữa.
Tiết Miểu nghĩ, cô giống như một người chiến sĩ, đứng trước thiên binh vạn mã dũng cảm bảo vệ bản thân.
***
Người khác có thể cười, có thể chửi mắng cũng có thể khinh bỉ.
Cô sẽ không đau khổ, không giải thích và càng không thấy uất ức.
Lòng người là một vùng đất trống trải hoang vu, bóng tối ngập tràn, bất chợt một tiếng sấm vang lên, vạch nên đường chân trời ở phía xa xăm.
Trong khoảnh khắc thảng thốt đó, Trần Minh Sinh tựa như đã nhìn xuyên qua kẽ hở mong manh thấy được một linh hồn trọn vẹn.
Trong tích tắc đó, Trần Minh Sinh biết, anh xong đời rồi.
Chương 31
Dương Chiêu nhìn Trần Minh Sinh, ánh mắt của anh dường như không thể che dấu được gì đó nữa.
Trần Minh Sinh vịn góc bàn tính đứng lên, nhưng Tiết Miểu đã kéo cánh tay Dương Chiêu trước.
Tiết Miểu cười nhẹ, nói với Dương Chiêu: “Chúng ta rời khỏi nơi này trước.”
Dương Chiêu tính mở miệng, Tiết Miểu nói nhỏ: “Dù sao cũng không thể ở đây làm trò hề cho người ta xem, đi trước đã, hai người có thể liên lạc lại sau mà.”
Dương Chiêu quay lại nhìn, vì Tiết Miểu xuất hiện nên đám người xem trò vui xung quanh càng thích thú. Dương Chiêu cúi xuống, thản nhiên nói: “… Được.”
Tiết Miểu dẫn Dương Chiêu rời khỏi quán, Dương Chiêu không hề quay lại nhìn.
Trần Minh Sinh siết chặt mấy đầu ngón tay xuống bàn khiến tay anh trở nên trắng bệch, cuối cùng vẫn buông ra.
Tống Huy nhìn tình hình, quay sang nói: “Anh Sinh, anh đừng để cô ta lừa. Cô ta —— “
Anh ta nói chưa hết câu, bỗng nhiên dừng lại.
Trần Minh Sinh đang nhìn anh ta.
Im lặng nhìn anh ta.
Anh không nói gì cũng không biểu hiện gì, nhưng ánh mắt này làm cho Tống Huy tỉnh rượu tức thì.
Tương Tình hoảng sợ, vội vàng bước qua giảng hòa: “Không sao, không sao, chắc là chị dâu hiểu lầm ——” cô ta nhìn Trần Minh Sinh: “Anh Sinh, là lỗi của bọn em, nhưng cũng chưa có vấn đề gì mà. Anh thấy đó, chị dâu không sao mà, anh dỗ dành chị ấy chút là được rồi.”
Trần Minh Sinh cúi đầu, rút ví tiền trong túi quần lấy hai trăm tệ đặt trên bàn, thản nhiên nói: “Tống Huy, bữa này tôi mời, coi như cảm ơn cậu trước giờ đã giúp đỡ tôi, tôi đi trước.”
Nói xong, Trần Minh Sinh đứng lên, chống nạng rời đi.
Tống Huy dường như còn chưa dứt khỏi ánh mắt kia, đến lúc anh ta tỉnh táo lại đã thấy hai trăm tệ trên bàn, anh ta sửng sốt, sau đó tức tối mắng: “—— Fuck!”
Tương Tình nói: “Được rồi, được rồi, mọi người đi rồi, anh đừng tức giận nữa.”
Mặt Tống Huy đỏ bừng vì uống bia, bực tức nói tiếp: “Mẹ nó, có phải anh muốn hại anh ấy gì đâu chứ!”
Tương Tình nói: “Đúng vậy, chúng ta chỉ muốn tốt cho anh ấy thôi mà. Nào, uống miếng nước cho bớt giận.” Cô ta rót ly nước đưa cho Tống Huy, lại nói tiếp, “Thực ra chuyện này chẳng liên quan gì đến chúng ta, chúng ta lo chuyện bao đồng quá.”
Tống Huy uống nước, nuốt giận trong lòng, sau đó vuốt vuốt tóc Tương Tình: “Đúng, sau này không thèm để ý mấy chuyện rỗi hơi đó nữa.”
Trên chiếc xe xám bạc rất im lặng.
Lúc này Tiết Miểu lái xe, anh không biết đường khu này, chạy ra được tuyến đường chính hết cả buổi, Dương Chiêu không nói tiếng nào, anh nhìn cô, mở miệng: “Tiểu Chiêu, anh sắp chạy vào thành phố đúng không?”
Dương Chiêu cũng không muốn đùa giỡn với anh, cô thản nhiên nói: “Tới hai đường nữa thì quẹo.”
Tiết Miểu vui vẻ hỏi: “Có quán nào ngon à?”
Dương Chiêu nói: “Về nhà.”
Tiết Miểu: “…”
“Được rồi, được rồi.” Tiết Miểu đầu hàng: “Bây giờ do em quyết định.”
Tiết Miểu lái xe nhanh hơn Dương Chiêu rất nhiều, hai người nhanh chóng về tới khu Hoa Khải Kim. Tiết Miểu đậu xe dưới lầu, cùng Dương Chiêu lên nhà.
Lúc Dương Cẩm Thiên mở cửa cho hai người rất bất ngờ.
“Sao anh chị đi ăn nhanh vậy?”
Tiết Miểu trả lời: “Chưa ăn, nhưng đã no rồi.”
Dương Cẩm Thiên ngơ ngác nhìn hai người, rồi lại chui về phòng học bài.
Trong phòng khách chỉ còn lại Dương Chiêu và Tiết Miểu.
Dương Chiêu không bật đèn phòng khách, chỉ có đèn tường yếu ớt chiếu lên hai người đamg ngồi trên sô pha.
Dương Chiêu châm một điếu thuốc. Ánh mắt cô như nhìn vào hư vô, vẻ mặt lãnh đạm.
Tiết Miểu ngồi đối diện cô: “Em nghĩ gì thế?”
Dương Chiêu chậm rãi trả lời, “Suy nghĩ chuyện vừa rồi.”
Tiết Miểu: “Vừa rồi?”
Dương Chiêu rít một hơi thuốc, thản nhiên nói: “Anh có nghe bọn họ nói gì không?”
Tiết Miểu: “Có.”
Dương Chiêu nói: “Em thấy bọn họ nói có phần rất đúng.”
Tiết Miểu mỉm cười: “Phần nào.”
Dương Chiêu: “Về tàn tật, về tính cách.”
Tiết Miểu “à” một tiếng, cầm chén trà lên uống.
“Tiểu Chiêu, từ xưa đến nay các nhà nghệ thuật đều đam mê sự không trọn vẹn.” Ngón tay thon dài của Tiết Miểu nhẹ nhàng lắc lắc cái chén, nước trong chén chao lên thành lốc xoáy rất đẹp.
Dương Chiêu không nói gì.
“Đương nhiên, ” Tiết Miểu lại nói, “Trên đời này có rất nhiều người tầm thường, em có thể để ý hoặc phớt lờ bọn họ.”
Dương Chiêu cười lạnh nhạt: “… Người tầm thường.”
“Đúng vậy, tuy rằng sách vở đều nói con người bình đẳng, nhưng Tiểu Chiêu…” Tiết Miểu tháo cổ áo, thả lỏng người trên sô pha: “Thế giới này vốn không công bằng, con người phải có sang hèn, không có ngoại lệ.”
Dương Chiêu: “Anh niêm yết giá tất cả mọi thứ sao?”
“Đương nhiên không.” Tiết Miểu lắc đầu: “Có rất nhiều người không đủ tư cách để niêm yết giá.”
Dương Chiêu bật cười: “Tiết Miểu, anh đúng là con buôn từ đầu đến chân.”
Tiết Miểu nói: “Coi như em đang khen anh.”
Dương Chiêu hút thuốc xong, dụi tàn thuốc vào gạt tàn. Tiết Miểu nhìn quyển sách trên bàn trà, anh cầm lên nhìn trong ánh đèn mờ mờ: “Vẫn là quyển sách lần trước?”
Dương Chiêu thản nhiên: “Đọc xong rồi, quên cất.”
Tiết Miểu hỏi: “Sách gì?”
Dương Chiêu: “Tâm lý học.”
Cô đứng lên, nói với Tiết Miểu: “Em muốn nghỉ ngơi, anh đói thì tự gọi đồ ăn sẵn nhé.”
Tiết Miểu thất thần nhìn cô: “Gọi kiểu gì?”
Dương Chiêu đi về phòng mình, vừa đi vừa thản nhiên nói: “Gọi điện thoại, số của cửa hàng bên cạnh điện thoại.”
Tiết Miểu: “…”
Dương Chiêu tắm rửa qua loa, sau đó tắt đèn nằm trên giường.
Cô cảm thấy vô cùng mỏi mệt, rất muốn ngủ ngay một giấc. Nhưng nằm rất rất lâu vẫn không thể ngủ được.
Cô buộc mình nhắm mắt lại, đếm từ một tới một trăm rồi đếm ngược lại như hồi bé các thầy cô vẫn chỉ, cuối cùng cô ngồi dậy.
Cô tìm gói thuốc lá ở đầu giường, cầm lên mới biết không còn điếu nào. Cô không biết Tiết Miểu còn ngoài phòng khách hay không, nhưng bên ngoài rất im ắng. Dương Chiêu không muốn di chuyển nên cứ ngồi như mất hồn trên giường.
Đã lâu rồi cô không mất ngủ.
Đêm rất tối, cũng rất yên tĩnh. Ban đêm, thời gian trôi rất chậm, lại như rất nhanh.
Dương Chiêu quen dần với bóng đêm, dần dần nhìn được đồ vật trong phòng. Bức tranh treo trên tường, đến bàn đọc sách, rồi đến khung cửa sổ lớn sát đất.
Dương Chiêu thấy rèm cửa hé ra, một khe hở rất nhỏ từ trên xuống dưới tấm rèm.
Dương Chiêu nhìn một hồi, bước xuống giường, định kéo rèm kín lại.
Cô đi chân không trên mặt đất, cảm nhận sự lạnh lẽo dưới chân. Cô đến bên cửa sổ kéo rèm.
Ngay lúc cô kéo rèm lại, dường như cô nhìn thấy gì đó khác lạ qua khe hở mỏng manh ấy. Chỉ cần khoảnh khắc ngắn ngủi như vậy đã đánh tan ý định đi ngủ tiếp của Dương Chiêu.
Cô kéo rèm cửa ra lần nữa——
Khu Hoa Khải Kim được coi như một khu chung cư cao cấp, trên mỗi nhánh đường đều có đèn đường. Để không ảnh hưởng các hộ gia đình tầng dưới nghỉ ngơi, đèn đường trong khu vực thường là đèn vàng, hơi mờ.
Hiện tại, ở cuối tầm mắt của Dương Chiêu có một bóng người đang lẳng lặng tựa vào cột đèn bên đường.
Không gian u ám phủ sương mù, nhưng nhìn thật kỹ bóng dáng đó vẫn ngập tràn màu sắc.
Ánh đèn mờ nhạt chiếu trên lá cây héo rũ, chiếu lên chiếc xe taxi màu đỏ lại càng đậm màu hơn. Người đó mặc áo khoác màu đen, tựa vào cột đèn, tay cầm điếu thuốc.
Bỗng dưng, Dương Chiêu thấy tay cầm thuốc của Trần Minh Sinh dừng lại.
Không hiểu vì sao, ngay tại thời khắc đó Dương Chiêu biết Trần Minh Sinh đã phát hiện ra cô —— giống như lần trước.
Anh bỏ thuốc xuống, chậm rãi ngẩng đầu.
Dương Chiêu không thấy rõ mặt anh, nhưng cô cảm thấy, ánh mắt Trần Minh Sinh nhất định đang theo sát cô.
Anh kiên cường như thế, lại yếu ớt như vậy.
Dương Chiêu buông rèm cửa sổ, xoay người nhằm về phía cửa phòng.
Phòng khách không một bóng người, Dương Chiêu vơ đại cái áo trên sô pha, chợt lướt qua cuốn sách trên bàn trà.
《 Vùng đất lý tưởng 》
Cô đẩy cửa ra, không chờ thang máy, chạy thẳng xuống lầu. Có lẽ thang máy sẽ nhanh hơn, nhưng Dương Chiêu không muốn dừng bước, cô có thể cảm nhận được một nguồn sức mạnh to lớn đẩy cô về phía trước.
Bóng đêm xua tan tất cả.
Không có khúc mắc, không cần để ý, không phải bận lòng… Nếu những thứ này không tồn tại, có phải cô sẽ đến nơi đó không—— Cho dù đó là hoang mạc, hay vũng bùn tối tăm, hoặc là nơi bị người khác từ chối.
Nếu có, thì đó có phải là vùng đất lý tưởng của cô không?
Trước đây Dương Chiêu vẫn cho rằng, một người đàn ông như Tiết Miểu là hình tượng trong mộng của các cô gái. Đến hôm nay cô đã hiểu ra, người trong mộng lý tưởng của cô chính là Trần Minh Sinh.
Dương Chiêu đẩy một cánh cửa, bước đến trước mặt anh.
Cô thấy ánh mắt đen thăm thẳm của anh, khẽ hỏi anh: “Sao anh lại tới đây?”
Trần Minh Sinh rũ mắt, bỗng nhiên nở nụ cười trầm thấp, Dương Chiêu ngửi thấy mùi thuốc lá nồng đậm.
Giọng anh hơi khàn: “Bởi vì anh cảm thấy, em sẽ không quay lại.”
Môi Dương Chiêu mấp máy, nhưng không nói gì.
Trần Minh Sinh thấp giọng: “Đêm nay, rất xin lỗi em.”
Dương Chiêu khẽ lên tiếng: “Ừm.”
Trần Minh Sinh như không biết nên nói gì nữa, chỉ cúi đầu đứng im lặng.
Ban đêm hơi lạnh, Dương Chiêu lại hỏi: “Anh đến lâu chưa?”
Trần Minh Sinh ngập ngừng: “Cũng chưa lâu.”
Dương Chiêu không nói gì, Trần Minh Sinh nhìn cô, phát hiện ánh mắt cố chấp của cô nhìn mình, anh thở dài: “Anh đến lúc chín rưỡi.”
Dương Chiêu nói: “Bây giờ mấy giờ rồi.”
Trần Minh Sinh không nhìn đồng hồ, nói luôn: “Hai giờ.”
“…” Dương Chiêu hơi nhíu mày: “Anh không lạnh sao?”
Trần Minh Sinh khẽ cười: “Không lạnh.”
Lại lặng im.
Dương Chiêu nghe thấy tiếng cười của Trần Minh Sinh, trong lòng cô thấy khó chịu. Trước giờ anh vẫn thích cười trầm ấm như vậy, nhưng khi đó tiếng cười của anh thoải mái hơn bây giờ rất nhiều. Tiếng cười này, Dương Chiêu cảm thấy không đành lòng nghe.
Cô nhìn chung quanh, ban đêm khu nhà rất im ắng, bóng đem bao phủ, giống như thế giới chỉ còn lại hai người bọn họ.
Dương Chiêu bỗng nhiên quay đầu, hỏi Trần Minh Sinh: “Anh có ngày nghỉ không?”
Trần Minh Sinh sửng sốt: “Cái gì?”
Dương Chiêu nói lại: “Ngày nghỉ, anh có kỳ nghỉ nào không?”
Lái taxi có ngày nghỉ không?
Trần Minh Sinh gần như đã thốt ra câu trả lời, nhưng thấy vẻ mặt tràn đầy hứng thú của Dương Chiêu, anh lại nuốt trở vào.
“Sao vậy?”
Dương Chiêu: “Có không?”
Trần Minh Sinh im lặng một chút, sau đó nói: “… Có.”
Dương Chiêu nhìn anh mỉm cười: “Trần Minh Sinh, chúng ta đi du lịch đi.”
Trần Minh Sinh: “…”
Chương 32
Trần Minh Sinh khựng lại chừng mười giây, mới hỏi cô: “… Du lịch?”
Dương Chiêu đáp: “Đúng vậy.”
Trần Minh Sinh ngơ ngác: “Đi đâu?”
Dương Chiêu: “Anh muốn đi đâu?”
Mọi chuyện đêm nay thay đổi quá nhanh, Trần Minh Sinh cảm thấy mình không theo kịp suy nghĩ của Dương Chiêu. Anh nói: “Anh đi đâu cũng được, còn em?”
Dương Chiêu nghĩ nghĩ, cuối cùng trả lời: “Em không biết.”
Trần Minh Sinh: “…”
Đứng một lúc, Dương Chiêu cảm thấy lạnh. Cô vội vàng chạy xuống nên không mặc áo khoác, lúc vừa chạy xuống cảm thấy rất nóng, đứng trong gió hơn mười phút đã bắt đầu lạnh run.
Trần Minh Sinh thấy cô lạnh bèn nói: “Lên xe ngồi đi.”
Dương Chiêu gật đầu.
Trần Minh Sinh mở cửa xe, Dương Chiêu nói với anh: “Chúng ta ngồi ghế sau.”
“Được.”
Bọn họ cùng ngồi băng ghế sau, trong xe cũng không ấm áp, nhưng ít ra có thể chắn gió. Trần Minh Sinh cởi áo khoác đưa cho Dương Chiêu: “Trời hơi lạnh, em mặc đi.”
Dương Chiêu cầm áo khoác: “Anh không lạnh sao?”
Trần Minh Sinh lắc đầu: “Không.”
Dương Chiêu phủ áo khoác của Trần Minh Sinh lên người. Chiếc áo này vừa khít người Trần Minh Sinh, nhưng Dương Chiêu mặc lại rộng thùng thình, hai vai chùng xuống.
Nó vẫn mang theo hơi ấm trên người Trần Minh Sinh, Dương Chiêu khẽ cúi đầu, hít hà mùi hương thoang thoảng trên áo.
Mùi thuốc lá hòa cùng mùi xà bông, thật đặc biệt.
Trần Minh Sinh hỏi cô: “Sao đột nhiên em muốn đi du lịch?”
Dương Chiêu nói: “Rất đột ngột ư? “
“…” Trần Minh Sinh không nói gì.
Nói xong Dương Chiêu cũng cười: “Đúng là hơi đột ngột.” Cô dựa ra sau, nói tiếp: “Em còn nghỉ phép một tháng nữa, em muốn đi với anh, anh có sắp xếp thời gian được không?”
Trần Minh Sinh trả lời ngay: “Được.”
Dương Chiêu im lặng một lúc, sau đó quay đầu nhìn Trần Minh Sinh: “Được thật không?”
Trần Minh Sinh: “Thật.”
Dương Chiêu: “Cho em một điếu thuốc.”
Trần Minh Sinh: “Trong túi áo.”
Dương Chiêu lần tìm trong túi áo khoác, cuối cùng cũng thấy hộp thuốc lá, còn có một hộp quẹt. Cô đặt điếu thuốc lên môi, bật lửa.
Ánh lửa nhoáng lên, Trần Minh Sinh hơi nghiêng đầu, thấy khuôn mặt bình thản của Dương Chiêu sáng lên rạng ngời.
Ánh lửa sáng lên rồi vụt tắt, Dương Chiêu nhẹ nhàng hít một hơi.
Cô nói: “Trần Minh Sinh, nếu như đi du lịch, em chi tiền.”
Trần Minh Sinh nhìn cô không rời mắt, nghe cô nói như vậy, anh chỉ nói: “Không được.”
Dương Chiêu nói tiếp: “Gần đây anh đi làm không đều đặn.”
Trần Minh Sinh nhất quyết: “Không liên quan đến việc này.”
Hai ngón tay Dương Chiêu bóp điếu thuốc, sau đó quay đầu nhìn Trần Minh Sinh: “Anh đừng suy nghĩ nhiều về chuyện tiền bạc.”
Trần Minh Sinh cười cười, giọng nói trầm thấp đầy trêu chọc: “Sao nào, em muốn bao anh hả?”
Dương Chiêu cũng cười: “Anh bằng lòng để em bao không?”
Nụ cười của Dương Chiêu ẩn hiện sau đốm sáng yếu ớt trên điếu thuốc, thản nhiên lại chân thật đến thế. Trần Minh Sinh nhẹ nhàng vuốt tóc Dương Chiêu, khẽ nói: “Anh không cần tiền của phụ nữ, em muốn đi đâu cứ nói với anh, đừng lo lắng.”
Dương Chiêu nhìn anh, một lúc sau chợt cười khẽ.
Trần Minh Sinh nói: “Em cười gì thế?”
“Anh biết không, em nghĩ đến lần trước.” Dương Chiêu nói, “Anh đến nhà, em mời anh vào, nhưng nói thế nào anh cũng không chịu vào nhà em.”
Trần Minh Sinh nhíu mày: “Đó là em đang mời sao?”
Dương Chiêu thản nhiên nhìn anh.
Trần Minh Sinh sửa lại: “… Cứ xem như mời đi.”
Dương Chiêu nói: “Lúc đó, anh thật ngang bướng.”
Trần Minh Sinh nhẹ giọng: “Thật không?”
Nhớ tới ngày ấy, bọn họ lại lặng im.
Dương Chiêu hút hơn nửa điếu thuốc, nói với Trần Minh Sinh: “Anh sắp xếp thời gian đi nhé.”
Trần Minh Sinh nói: “Em muốn đi lúc nào?”
Dương Chiêu bỏ điếu thuốc xuống, nghĩ ngợi: “Em phải sắp xếp cho em trai em, em hơi lo lắng về nó.”
Trần Minh Sinh nói: “Vậy khi nào định được thời gian, em cứ báo anh.”
Dương Chiêu nhìn anh: “Ừm, ngày mai có thể em sẽ không gặp anh, anh đi làm ngoan nhé.”
Trần Minh Sinh dở khóc dở cười: “Anh biết rồi.”
Dương Chiêu dụi tàn thuốc: “Em lên nhà trước.”
Cô quay đầu, thấy ánh mắt của Trần Minh Sinh nhìn mình, Dương Chiêu bỗng cảm thấy không đành lòng. Cô kéo cánh tay Trần Minh Sinh, hôn lên môi anh trong bóng đêm.
Trần Minh Sinh ôm lưng cô, đáp lại nụ hôn của cô.
Lúc bọn họ tách ra, Trần Minh Sinh nói Dương Chiêu: “Em lên nhà đi, nghỉ ngơi sớm một chút.”
Dương Chiêu buông tay anh, cởi áo khoác trả lại, xuống xe chạy lên nhà.
Lên đến nhà, Dương Chiêu nhẹ nhàng mở cửa, phòng khách vẫn lặng ngắt như tờ, Tiết Miểu và Dương Cẩm Thiên đều ngủ say.
Dương Chiêu trở lại phòng, đến bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Dưới lầu, Trần Minh Sinh tựa như đang chờ cô, đến lúc thấy được bóng người, Trần Minh Sinh vẫy vẫy tay, Dương Chiêu khẽ cười, nhìn bóng dáng anh vào xe taxi rồi rời đi.
Đã quá nửa đêm, nhưng Dương Chiêu vẫn không buồn ngủ. Cô vào phòng sách, mở máy tính, lên mạng tìm tòi nơi du lịch.
Dương Chiêu ít khi đi du lịch, trừ khi đi khảo sát, cô hiếm khi chủ động tham quan danh lam thắng cảnh. Cô gõ mấy chữ “Thắng cảnh tham quan du lịch”, kết quả hiện ra khiến cô hoa cả mắt, Dương Chiêu nhíu mày, lướt lướt qua.
Cô nhớ lại lời của Trần Minh Sinh.
【 Anh không cần tiền của phụ nữ. 】
Dương Chiêu bỗng nhiên mỉm cười trong căn phòng tối thui.
Người đàn ông này, đôi khi cố chấp đến đáng sợ.
Dương Chiêu tìm tòi một hồi, cảm thấy hơi mệt. Cuối cùng, cô nhấn vào web của một công ty du lịch, mục du lịch trong nước, hiện ra đầu tiên là tour đi Sơn Tây sáu ngày giá đặc biệt.
Dương Chiêu ngẫm nghĩ, Sơn Tây…
Ba rưỡi sáng, Dương Chiêu mệt chịu không nổi nữa, cô tắt máy quay lại phòng ngủ.
Trước khi thả người lên giường, đầu óc cô vẫn mơ mơ màng màng.
Sáng sớm hôm sau, Dương Chiêu thức dậy đưa Dương Cẩm Thiên đến trường, lúc ăn sáng Tiết Miểu nói với Dương Chiêu rằng chiều nay anh sẽ bay đến Bắc Kinh tham gia đấu giá. Dương Chiêu gật đầu: “Lúc đi anh cứ đóng cửa lại là được.”
Trên đường đưa Dương Cẩm Thiên đến trường, Dương Cẩm Thiên nói với Dương Chiêu: “Chị, ngày mai em về trường ở nội trú, cứ đi đi về về như vậy ngày nào cũng mất hơn hai tiếng, rất phiền phức.”
Tay Dương Chiêu hơi ngừng lại, đúng là cô cần mấy ngày rảnh rỗi.
“Sao phải về trường ở?”
Dương Cẩm Thiên nói: “Em thấy lãng phí thời gian quá.”
Dương Chiêu không nói gì.
Dương Cẩm Thiên hỏi cô: “Chị không tin em sao?”
Dương Chiêu nói: “Không phải chị không tin em, nhưng đã có vết xe đổ. Tiểu Thiên, em thật sự không còn nhiều thời gian đâu.”
Dương Cẩm Thiên ngồi ghế sau, nhỏ giọng than thở: “Em đã hứa sẽ cố gắng mà… Chị vẫn chưa yên tâm đúng không?”
Dương Chiêu không nói gì.
Lúc gần đến trường, Dương Chiêu dừng xe bên đường.
Dương Cẩm Thiên cảm thấy kỳ lạ bèn nói: “Chưa tới trường mà chị.”
Dương Chiêu nói: “Chị biết.”
Dương Cẩm Thiên: “Sao chị dừng xe?”
Dương Chiêu không quay lại, cô vịn tay lái, nhìn từng chiếc xe vụt qua cửa kính, lẳng lặng nói: “Tiểu Thiên, vì sao em phải đi học?”
Dương Cẩm Thiên sửng sốt, vì sao phải đi học? Cậu ‘à’ một tiếng rồi trả lời: “Vì, vì em phải thi vào đại học.”
Dương Chiêu tắt máy, đốt một điếu thuốc, thản nhiên nói: “Tiểu Thiên, con người học hành là vì bản thân mình. Có lẽ bây giờ em cảm thấy thi đậu đại học là chuyện quan trọng nhất, giống như đó là bầu trời của em. Nhưng sau này em sẽ phát hiện ra, thi đại học chỉ là một trong những việc em phải trải qua mà thôi, qua rồi là hết. Nhưng em học một chữ, đọc một quyển sách sẽ trở thành bước đệm cho em, nâng em ngày càng cao lên. Đến lúc đó, em sẽ từ từ cảm nhận được câu ‘núi này cao sẽ có núi khác cao hơn’. Thế giới này rất rộng lớn, Tiểu Thiên, có rất nhiều điều tốt đẹp, cũng có rất nhiều người xuất sắc.”
Dương Chiêu chậm rãi nhả khói thuốc: “Đứng ở trên cao, em có thể lựa chọn xuống dưới thấp. Nhưng đứng ở dưới thấp, em sẽ chẳng có quyền lựa chọn.”
Làn khói thuốc mong manh hòa cùng nắng sớm rực rỡ, khiến Dương Cẩm Thiên không thể nhìn rõ. Bóng dáng Dương Chiêu trong nắng, trong khói thuốc, vừa thoải mái vừa mệt mỏi. Thật giống một người đi trước, sau thời gian nghỉ trưa nhàn hạ, đột nhiên nổi hứng, dạy dỗ lớp đi sau vài điều bản thân tự chiêm nghiệm được.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian